28 thg 6, 2009

#71

Nửa đêm, chị mở cửa, anh ấy lảo đảo đi vào và nằm vật xuống sofa như mọi khi say rượu. Bỗng chị mơ hồ nghĩ tới những lo sợ đã trở lại và hình như thực sự có rắc rối xảy ra.

Chị khóa cửa nhà cẩn thận rồi quay vào chỗ anh ấy. Anh ấy nằm im, mắt nhắm nghiền có vẻ như là đã ngủ lịm đi. Chị cố gắng cởi giày cho anh ấy thật nhẹ nhàng. Nhưng khi chị nới lỏng cái cà vạt thì anh ấy hất tay chị ra, rất thô lỗ. Anh ấy chưa bao giờ đối xử với chị như thế. Chị hỏi có chuyện gì khiến anh ấy khó chịu hay sao, anh ấy bảo "cô để tôi yên".

Cô để tôi yên! Em có hiểu lời nói như vậy nghĩa là gì không? Mà chị mong sao em nghe được cách mà anh ấy nói, để em có thể giải thích cho chị điều gì đang xảy ra ngay lúc đó. Chị buộc phải quyết định cách phản ứng của mình, hoặc là im lặng bỏ vào phòng ngủ hoặc là buộc anh ấy phải giải thích thái độ của anh ấy. Không, không thể im lặng bỏ anh ấy lại như thế, mà chị cũng chẳng thể ngủ được đâu. Chị cứ đứng nhìn anh ấy và suy nghĩ, cho đến khi anh ấy mở mắt ra, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chai nước tu một hơi. Quả thực là chị đã bắt đầu thấy giận dữ...

"Có chuyện gì? Anh cư xử kiểu gì vậy?"
"Chuyện gì thì cô tự biết."
"Anh nói vậy là sao? Anh muốn gì?"
"Tôi muốn cô để tôi yên."
"Anh muốn em đi khỏi đây phải không?"
"Không, không phải thế. Cô đi ngủ đi."
"Ngủ làm sao được! Anh nói đi, tại sao lại cư xử với em như vậy?"
"Tại sao à? Sao cô không tự hỏi mình?"

Chị thực sự nổi điên lên, tức phát khóc và bỏ về phòng tìm cái vali. Lúc đó chị cảm thấy anh ấy đã biến thành một con quái vật và chị không thể chung sống với một con quái vật có giọng nói như muốn nghiền nát trái tim người khác.

Anh ấy xông vào giữ tay chị khi chị đang lôi quần áo trong tủ ra giường để nhét vào vali. Tất nhiên, anh ấy giữ chị lại, vì anh ấy không phải một thằng khốn nạn giở trò khi đã chán người tình, anh ấy không phải là cái gã trong phim Alfie. Anh ấy ôm ghì lấy chị và nói xin lỗi liên tục. Chị lại phải suy nghĩ và lựa chọn, hoặc vùng ra và dứt khoát bỏ đi, hoặc đứng im cho anh ấy ôm, nghe anh ấy nói xin lỗi rồi nhẹ nhàng hỏi chuyện.

Chiếc nhẫn đính hôn trên tay chị đã làm phận sự của nó. Chị không thể cứ bỏ đi khi mà anh ấy đã giữ tay chị, ôm chị và nói lời xin lỗi. Vì vậy chị cứ đứng im mà khóc, khóc nức nở trong vòng tay anh ấy. Mà đến bây giờ chị cũng không hiểu tại sao lại có thể nức nở kinh khủng đến thế, như một đứa trẻ tủi thân khi mẹ nó tỏ ra hắt hủi.

Cũng phải mất một lúc lâu chị mới nín được. Rồi bọn chị nói chuyện. Thì ra anh ấy đã phát điên lên khi biết chị liên lạc với người quen cũ, thực ra thì... một vài trong số đó là người yêu cũ. Không, em đừng hiểu lầm chị, họ gọi chị trước chứ chị không hề chủ động. Họ bảo là biết tin chị sắp về HN và họ nghĩ là có thể "cà phê cà pháo" chào mừng, chị chỉ nghĩ đó là một trong những cách tạo mối quan hệ thôi, vì đằng nào thì hầu hết bọn họ đều đang có vợ con hoặc vợ sắp cưới. Vậy mà anh ấy phát điên lên.

Anh ấy nghĩ chị cứ mong ngóng trở về sống ở HN để lại tung tăng với những mối quan hệ của chị, những mối quan hệ mà chị đã cố gắng từ bỏ bằng cách chuyển tới thành phố này. Rồi anh ấy bắt đầu suy diễn về mấy lần chị về HN vừa rồi. Quả thực tình ngay lý gian, phải không em? Chỉ là về chơi thôi mà như thế là quá nhiều, ai mà không nghĩ ngợi cơ chứ. Anh ấythừa nhận là đã nghĩ ngợi và cảm thấy bị lừa dối, cảm thấy như bị biến thành một con lừa để chị cưỡi đi khắp nơi mà chị muốn. Chị trách anh ấy nghĩ ngợi lung tung và không thực sự tin tưởng chị, rồi chị hỏi vì sao anh ấy biết mấy người quen cũ rủ rê chị gặp gỡ và chị đã hứa gặp một vài người.

Em biết đấy, một người bạn của chị đã từng nói "there is no trash in the world" và kể chuyện cô ấy bị chồng sắp cưới "phong tỏa" toàn bộ các account email, chat chit. Chị không bao giờ nghĩ rằng anh ấy là một gã ghen tuông giống thế, không bao giờ! Nhưng lúc này chị không thể nào nghĩ khác đi được khi mà việc đó nằm trong khả năng của anh ấy. Chị hỏi liệu có phải anh ấy đã âm thầm kiểm tra tất cả những thứ liên quan đến chị kiểu như vậy, bởi vì lâu nay anh ấy luôn chăm sóc cái laptop của chị rất kỹ càng.

Anh ấy chối. Chị không biết có nên tin không. Anh ấy bảo là khi ở HN (hôm thứ Tư anh ấy ra đó họp một ngày) dây mơ rễ má thế nào mà anh ấy lại nghe được thông tin về chị, vòng vèo qua những người quen của người quen. Ai đó đã nói là chị sẽ về HN và đang mong ngóng gặp gỡ bạn bè. Anh ấy không thể kể chi tiết là ai đã nói gì và nói như thế nào. Chị bảo thật khó tin.

Vậy là chủ đề về lòng tin lại được khơi ra theo cách đó. Anh ấy thì cứ nhất quyết là có quyền nghi ngờ thói tung tăng thích gặp gỡ hẹn hò của chị, chị thì khẳng định là anh ấy đang xâm phạm tự do cá nhân của chị một cách trầm trọng. Chị cố gắng thuyết phục anh ấy hiểu thực sự chị chẳng có mối quan hệ nào cả, gợi nhắc anh ấy rằng chị luôn là một đứa hay "hứa lèo", cho nên chị có thể chỉ hẹn để mà hẹn thôi và khả năng cho ai đó "leo cây" là rất cao. Anh ấy bảo cứ có hẹn là đáng nghi rồi, ai mà biết chị sẽ quyết định hủy hẹn hay đến chỗ hẹn vào phút cuối, hơn nữa anh ấy nhớ là chị chưa từng cho anh ấy "leo cây". Rồi khi chưa ngã ngũ chuyện hẹn hò gặp gỡ bạn bè, chị lại bắt anh ấy giải thích một cách thuyết phục hơn về cách mà anh ấy biết được chị đang liên hệ với những ai. Anh ấy khăng khăng nói rằng đó là do tình cờ, anh ấy không hề có chủ định theo dõi ai cả.

Cứ như vậy, bọn chị bắt bẻ nhau mất gần hai giờ đồng hồ. Không đến nỗi cãi vã nhưng chị cảm thấy căng thẳng kinh khủng. Cuối cùng chị bảo anh ấy đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh táo thì nói chuyện tiếp.

Hai buổi sáng liên tiếp anh ấy tỉnh dậy là ra khỏi nhà ngay, lấy cớ sắp xếp công việc trước khi thuyên chuyển để đi suốt cả ngày đến tận đêm khuya mới về. Dĩ nhiên chị không thể đòi hỏi trò chuyện khi anh ấy có vẻ mệt rũ ra và buồn ngủ. Ban ngày, chị email và nhắn tin, anh ấy cũng chỉ trả lời gọn lỏn là "anh bận lắm, anh xong việc rồi mình nói chuyện sau nhé".

Bọn chị đã sắp xếp mọi thứ và ngày bay ra HN rất gần rồi, chị không hiểu nổi tại sao vẫn có chuyện rắc rối như thế. Mệt mỏi và chán nản em ạ, chị không thể hiểu nổi cảm giác này, vào thời điểm này. Có phải đó là thử thách mà đôi vợ chồng sắp cưới nào cũng phải trải qua? Lòng tin chưa bao giờ là cái gì to tát hơn cả sự riêng tư, bọn chị đã thống nhất với nhau như thế. Bọn chị cũng đã cố gắng để đảm bảo mọi diễn biến của mối quan hệ đều không thể xâm phạm sự riêng tư của mỗi người. Vậy mà mọi thứ đang diễn ra khác quá. Em có thể nói gì về điều này không?

#70

17 AGAIN, em, hãy xem bộ phim đó!

Chiều nay anh ấy đi tennis với bạn, chị dắt bé Mi đi xem phim. Bé Mi là cháu gọi chị bằng dì, năm nay nó lên lớp 9. Hình như chị hơi sai lầm khi dắt nó đi xem bộ phim 17 AGAIN... nhiều cảnh người ta hôn nhau, lại có cả cảnh cô giáo phân phát bao cao su cho học sinh nữa chứ! Nhưng dù sao chị cũng được nghe nó say mê kể về Zac Efron và tụi con gái tuổi teen của cả thế giới này đang phát điên lên khi xem cậu ta đóng High School Music. Hiếm khi được một đứa nhóc ở tuổi bé Mi hồn nhiên kể đủ thứ chuyện về lũ nhóc tuổi nó, phải không em?

Mà phải công nhận Zac thực sự dễ thương. Trong 17 AGAIN và HSM cậu ấy chơi bóng rổ. Nó khiến chị nhớ em, em ạ. Chị nhớ cậu bé 17 tuổi lấp lánh mồ hôi đang say sưa đá bóng với đám bạn cùng phố mình. Em rất đẹp trai và dễ thương, em biết không?

Chị không biết liệu có cần phải tìm ra lý do thực sự khiến chị viết những dòng này cho em. Vì bộ phim khiến chị nhớ đến cậu bé 17 tuổi của chị? Hay vì chị cũng luôn muốn một lần được quay trở lại tuổi 17 và làm tất cả những gì mình đã bỏ qua? Hay vì hôm nay chị lại ngắm trộm anh ấy và tự hỏi anh ấy đã làm gì ở tuổi 17, khi không có chị bên cạnh?

Cũng có thể vì chị nghĩ đến bọn chị của 20 năm sau. Ngay bây giờ, chỉ còn hơn mười ngày nữa là bọn chị rời khỏi đây để về HN, chị bỗng cảm thấy sợ... Liệu có một lúc nào đó, khi bọn chị đã cưới nhau và con cái đang lớn lên, anh ấy bắt đầu than thở rằng chị đã làm hỏng cuộc đời anh ấy?

Quyền lựa chọn thuộc về anh ấy, nhưng chị là lý do. Em có nghĩ rằng chị là một lý do tồi và anh ấy sẽ luôn thấy hối tiếc với quyết định của bản thân?

17 AGAIN có kết thúc thật đẹp, chị không dám nghĩ rằng bọn chị sẽ có được kết thúc như vậy nếu như anh ấy hối tiếc. Một cậu bé 17 tuổi suy nghĩ và cư xử như một ông bố trải đời, luôn lo lắng che chở cho các cô gái trẻ người non dạ và luôn cổ vũ giúp đỡ những thằng con trai mới lớn... thật vô lý phải không em? Đời không như là phim, chị không dám chắc anh ấy bây giờ sẽ nghĩ như anh ấy của 20 năm về sau. À không, thực sự thì chị không dám chắc là anh ấy của 20 năm về sau vẫn yêu chị và hạnh phúc khi có chị ở bên cạnh.

Điên rồ phải không em? Chị lại bắt đầu có những thứ lo lắng như vậy, cho dù chị đã rất vui khi xem 17 AGAIN. Bộ phim bảo với chị rằng, hãy cố gắng giữ cho anh ấy một tinh thần tươi trẻ, hãy giúp anh ấy đừng bao giờ quên đi những tình cảm khiến cho anh ấy hạnh phúc như ngày hôm nay. Khó quá em ạ! Chị không dám chắc mình có thể làm được điều đó hay không.

Bọn chị không ở bên nhau khi anh ấy 17 tuổi. Em hiểu điều đó phải không? Chị đã không được nhìn thấy cách mà anh ấy trưởng thành từ những năm tháng non nớt nhất của cuộc đời một người đàn ông. Chị không dám chắc mình có thể làm đúng những việc cần phải làm, để giúp anh ấy không bao giờ quên những gì đang khiến anh ấy hạnh phúc ngày hôm nay.

Em, sao em vẫn chưa về? Mọi thứ lo sợ lại đang trở lại, em hãy về và nói rằng chị có thể tự thoát khỏi chúng, nhé em!

19 thg 6, 2009

#69

"Honey, em mê anh thật rồi hả?"

Chị đang cuốn nem thì anh ấy đến sau lưng, vòng tay ôm eo chị và thì thầm vào tai chị câu hỏi đó. Chị có nửa giây để nghĩ xem nên trả lời như thế nào. Và như nhiều ngày qua, chị trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi: "Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"

"Lúc nãy anh thấy em nhìn trộm anh. Mà anh thấy mấy lần rồi nhé, không phải nhìn mà là ngắm. Thú nhận đi, em mê anh rồi phải không?"
"Ơ... vớ vẩn. Nhìn trộm đâu. Chồng tôi, tôi đường hoàng ngắm nghía chứ việc gì phải trộm!"

Sự bối rối hay được che dấu bằng những lời tỉnh bơ, nhưng chị không thể phủ nhận là chị đã lên cao giọng. Tất nhiên anh ấy nhận ra điều đó. Anh ấy cười hì hì, bảo là rất thích nghe chị nói mấy chữ "chồng tôi" và cũng không muốn ép chị phải trả lời một câu hỏi khiến chị bối rối.

Thực ra thì anh ấy đã đủ "bằng chứng" để chứng minh là chị đã nhìn trộm anh ấy. Một lần anh ấy ngước lên, chị đang ngắm anh ấy và bị giật mình, chị lúng ta lúng túng mất mấy giây mới nói được "em định hỏi anh có muốn uống nước dừa không...". Anh ấy trả lời "cho anh một cốc to vào" rồi lại chúi mũi vào cái máy tính. Chị không nghĩ là anh ấy để ý vụ đó, nhưng hóa ra anh ấy biết là chị đã nhìn trộm.

Chị sẽ phải giải thích chuyện này cho em như thế nào nhỉ? Thú nhận là chị mê anh ấy thật? Không, chị không dám chắc là chị có thể đam mê ai đó, kể cả anh ấy. Nhưng nếu nói rằng chị thích nhìn ngắm anh ấy như nhìn ngắm một đồ vật quý hiếm mà mình được sở hữu, thì hơi quá đáng, em nhỉ?

Thôi được, chị thú nhận là chị thường nhìn trộm anh ấy từ khi... mới quen. Đó là một việc làm vô thức, em hãy tin chị! Chị gặp anh ấy giữa một cuộc vui, rồi bỗng bắt gặp anh ấy có lúc ngồi im không nói năng gì, nhìn đi đâu đó. Và chị bị "ám ảnh" bởi khuôn mặt anh ấy. Em sẽ cố tưởng tượng ra một anh chàng đẹp trai và bảo chị "háo sắc" phải không? Không, anh ấy không đẹp trai. Nhưng chị đã bị ám ảnh bởi gương mặt với cặp kính loang loáng, nhìn vào đâu đó chứ không phải nhìn đi xa xăm, không thể đoán được anh ấy đã nghĩ gì hoặc cảm thấy thế nào. Không suy tư cũng không hờ hững, không vui cũng chẳng buồn, không có âm mưu gì cũng chẳng mấy thanh thản, không lạnh lùng cũng không phởn phơ... bắt gặp cái khuôn mặt đó, có lẽ chị đã bị cuốn hút bởi sự tò mò. Những lần sau gặp lại, chị thường nhìn trộm anh ấy khi có dịp, rồi cảm thấy ngượng ngùng với bản thân vì mình đã làm thế. Nhưng chị cứ vô thức nhìn anh ấy, rồi đoán xem anh ấy đang vui hay buồn, âm mưu hay mộng mơ, suy tư hay hờ hững... Buồn cười, em nhỉ? Chị đã bị cuốn vào trò chơi do chính mình bày ra. Rồi chị không thể từ chối khi anh ấy hẹn gặp riêng chị, nói là muốn ngủ với chị, nói là muốn chung sống với chị, muốn có con với chị và rồi muốn cưới chị... Bao nhiêu ngày tháng đi qua, chị cứ đi theo ý muốn của anh ấy như vậy, một cách mê muội. Và thật điên rồ. Chị luôn giả vờ như một kẻ độc thân đến với kẻ độc thân là lẽ thường tình trên đời này, mà sự thật là chị đã bị ám ảnh bởi khuôn mặt anh ấy - khi anh ấy im lặng. Nếu em ở đây ngay lúc này, chị biết là em sẽ cười sằng sặc và trêu cho chị phát bực lên. Ừ, chị bị anh ấy mê hoặc, thì đã sao nào?

Sau đó, khi bọn chị chung sống và có nhiều lúc chỉ có hai đứa bên nhau, chị không nhìn trộm để dò đoán gì nữa. Chị thích ngắm anh ấy. Đôi lúc chị nghĩ "đây là thằng cha thuộc sở hữu của mình", đôi lúc chị ngạc nhiên "của mình đây sao". Và em biết rồi đấy, chị sẽ lại nghĩ đến chuyện giữ được anh ấy hoặc thà từ bỏ anh ấy trước khi đánh mất rồi đứt ruột vì tiếc. Chị đã đấu tranh với bản thân, như thể đấu tranh khi phải quyết định hoặc luôn giữ bên mình món đồ quý hiếm mà mình yêu thích, hoặc bỏ nó trong két sắt không cho ai trông thấy hoặc trao nó cho ai đó biết giữ gìn hơn mình.

Bây giờ chị ngắm anh ấy và chị thấy bình yên trong lòng, không cần đắn đo lo mất hay phải giữ gìn, không cần nghĩ là của mình hay thuộc về ai khác. Anh ấy ở đây ngay trước mắt chị, thế là đủ. Em có nghĩ chị đang bắt đầu mãn nguyện không? Mà có lẽ anh ấy cũng mãn nguyện khi bọn chị đã hoàn toàn thuộc về nhau, chị hi vọng thế. Chị thấy mừng khi anh ấy có thể yên ổn tập trung vào máy tính, một cuốn sách hay vặn lại những cái ốc vít ở cánh tủ. Chị không cần phải thắc mắc liệu ngay lúc này trong đầu anh ấy có tí ti hình ảnh của chị không, liệu anh ấy tập trung vào những thứ khác thì có quên mất chị không...

Đã qua đi cái thời buộc phải tỏ ra quan tâm nhau và tỏ ra lúc nào cũng nghĩ về nhau, quấn lấy nhau. Chị nhớ lại buổi tiệc trên du thuyền đó, anh ấy không lùa tay vào dưới váy chị, bọn chị không ôm hôn nhau trên boong, thậm chí bọn chị gần như tách hẳn ra... nhưng cả anh ấy và chị đều cảm thấy vui vẻ. Anh ấy biết chị ở đâu, chị biết anh ấy ở đâu và bây giờ anh ấy ở đây với chị, thế là đủ. Đủ để biết rằng không bao giờ đi khỏi tầm mắt nhau và chị vẫn có rất nhiều cơ hội để nhìn trộm anh ấy. Đủ để có lúc anh ấy vòng tay ôm chị và thì thầm hỏi chị mê anh ấy thật phải không. Đủ, em nhỉ?

Em, phải chăng em đã lùi ra xa để nhìn ngắm những gì em đang có? Em luôn biết chị ở đâu và dõi theo chị đúng không? Nhưng em hãy công bằng hơn được không? Chị không biết em ở đâu, chị không nhìn thấy em và chị không biết bao giờ em mới ở bên cạnh chị. Về đi em, nói cho chị tất cả những gì giúp chị cảm thấy đủ. Chị cần nhìn thấy em thêm một lần.

14 thg 6, 2009

#68

Chị cắt tóc cho anh ấy, chính xác là "gọt", bằng cái tông-đơ điện hẳn hoi. Bọn chị mới mua nó được hai tháng và sử dụng được 3 lần. Nghe đâu Obama tuần nào cũng cắt tóc, nhưng bọn chị thống nhất là khi nào chị "thấy ngứa mắt" hoặc anh ấy "thấy ngứa tai" thì mới "đè nhau ra gọt". Có thể là lại thêm một thói quen chung đang hình thành cho bọn chị. Tốt đấy chứ, em nhỉ?

Đầu đuôi là khoảng 2 tuần sau Tết anh ấy đi cắt tóc, nhưng ông thợ quen bị con cái bắt về hưu ở nhà rồi. Hôm đấy anh ấy về sớm, trong bữa cơm tối than thở chuyện mấy anh em trong công ty đang "lo sốt vó" vì chưa tìm được chỗ cắt tóc mới. Chị bĩu môi bảo, cứ làm như ngoan lắm đấy, ai chả biết các bố có đầy địa chỉ "hớt tóc máy lạnh nhân viên nõn nà". Tất nhiên, như mọi khi, anh ấy lại nói "em dở hơi lắm". Rồi anh ấy kể vì sao hội của anh ấy hay thích đi cắt tóc chỗ ông thợ già kia.

Cơm tối xong, dọn dẹp các thứ, chị quyết định thử cắt tóc cho anh ấy và... anh ấy đồng ý. Có lẽ anh đang chưa tìm được chỗ cắt tóc nên chơi bài "phó mặc cho số phận" chăng? Chị hỏi anh ấy thế, anh ấy bảo chị có thích thì làm tới luôn đi, đừng có thắc mắc linh tinh. Anh ấy nói thêm "honey, nếu em mà cắt hỏng thì mai anh đi gọt trọc luôn cho tiện đấy nhé".

Đầu tiên bọn chị định cắt ở ban-công, cho có vẻ thoáng mát như cái quán của ông thợ vỉa hè anh ấy thường đến. Anh ấy tả ở đó là một bóng cây tỏa rộng và cái gương treo trên thân cây. Nhưng rồi nhận ra là tóc sẽ bị gió thổi bay tứ tung, bọn chị đành ngồi trong nhà để tiện dùng máy hút bụi sau khi cắt xong. Cắt tóc trong nhà cũng tốt, vì bọn chị có thể bật nhạc. Anh ấy kể về "bản giao hưởng" có tiếng kéo của bác thợ già lách cách trên nền là tiếng ồn của đường phố, hội của anh ấy đã rất say mê enjoy và trở nên "ghiền" là đằng khác. Bọn chị không thể tái tạo thứ âm nhạc đó, nhưng dù sao bọn chị cũng có một số bài hát mà bật lên thì hai đứa cùng nghêu ngao hát theo được. Em sẽ phì cười nếu thấy cảnh đấy. Bọn chị thực sự thích được như thế, rất thư giãn em ạ.

Chị cắt rất chậm, lần mò vì sợ cắt vào tai anh ấy, dù sao lúc đó cũng dùng cái kéo cắt vải chứ đã mua "đồ nghề" tử tế đâu. Trước đây chị thường cắt tóc cho ông ngoại chị, nhưng 7 năm trời từ khi ông mất thì chị không cắt tóc cho ai nên cũng bị "lụt nghề" ghê gớm. Chị kể chuyện đó và anh ấy bảo không sao, cứ từ từ rồi chị sẽ "lấy lại phong độ". Nhưng khi chị đã mua được cái kéo cắt tóc ưng ý và có vẻ lấy lại phong độ thì anh ấy đòi "gọt đầu", tóc chỉ còn non nửa xen-ti-mét. Thế là bọn chị quyết định mua tông-đơ.

Lần đầu tiên dùng tông-đơ điện cũng thấy ghê ghê với cái tiếng xè xè của nó, nhưng rồi chị cũng cố gắng làm tốt với sự cổ vũ của "honey người mẫu dũng cảm". Bây giờ là lần thứ 3 rồi, tay nghề có khá hơn. Xong xuôi, bọn chị ra ngồi ở ban-công và huyên thuyên về chuyện cắt tóc. Chị kể về cái tạp chí của bạn chị, chuyên về tóc, có một thời gian chị đã cộng tác với nó. Anh ấy bảo tại sao chị không dành thời gian online để đi học nghề làm tóc, chị phải nói thật là trước đây xem bói rút phải một quẻ nói chị không nên làm nghề làm đẹp cho người khác. "Mê tín quá", anh ấy phàn nàn, "nhưng anh nghĩ lý do chính phải là em chẳng có đam mê với cái gì". Chị công nhận nghề cắt tóc phải có đam mê, không thì cái ông thợ gia kia đã bỏ quách nghề ngồi chơi xơi nước từ lâu rồi, việc gì phải đợi con cái gọi về. Anh ấy gật gù ra vẻ hài lòng, vì rốt cuộc thì chị cũng hiểu ra một phần lý do khiến cái quán cắt tóc vỉa hè đấy trở nên đặc biệt đối với anh ấy và đám đàn ông hay đến đấy.

Rồi anh ấy bảo "honey bao giờ em hết đam mê thì bảo anh sơm sớm để còn tìm quán tiếp quản cái đầu anh nhé". Chị hỏi "chẳng lẽ tự anh không thể nhận ra lúc nào em hết đam mê à?", anh ấy bảo với giọng rất mỉa mai: "Chỉ biết chờ ơn trên chứ làm gì mà tự đoán định được". Trong ánh mắt anh ấy có gì đó rất nghiêm túc, như thể khi chị hết đam mê với "nghề" cắt tóc cho anh ấy thì cũng là lúc chị rời khỏi anh ấy mãi mãi. Chị hôn anh ấy, ôm anh ấy một lúc, rồi chị bưng lấy khuôn mặt anh ấy trên đôi bàn tay mình mà ngắm nghía. Trong chốc lát, chị hồi tưởng lại cảm xúc trong lần đầu tiên cắt tóc cho anh ấy.

Lúc đó chị đã nhìn ngắm anh ấy và nghĩ đến The Incredible Hulk. Bruce lang thang một mình rất lâu, trốn chui trốn nhủi, rồi anh tìm được Betty. Khi Betty cắt tóc cho Bruce xong, nàng ngắm anh trong gương với đôi mắt trìu mến mà rơm rớm nước mắt: Thử tưởng tượng xem anh sống mà không có em... Chị cũng đã ứa nước mắt khi xem cảnh đó. Một người đàn bà sẽ ứa nước mắt bao nhiêu lần, khi nghĩ rằng người đàn ông của mình đang phải lang thang ngoài kia với bộ dạng lôi thôi và mình không thể giúp anh trông gọn gàng hơn?

Nếu em ở đây hẳn là em nói rằng em hiểu chị, vì em đã trông thấy chị cắt tóc cho ông ngoại chị biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng em thấy buồn cười khi chị bỗng dưng có thể lo lắng cho một gã "người dưng" theo cách đó, phải không? Ngày xưa, chúng ta vẫn luôn nói về đàn ông như những người tình không xứng đáng được chăm sóc như người thân trong gia đình. Em, liệu em đã thay đổi ý kiến hay chưa? Liệu em đã đủ gắn bó với ai đó để nói rằng em đã nghĩ khác xưa rồi?

Chị bỗng tưởng tượng em đang là một hairdresser chuyên nghiệp và chị trở thành khách hàng thường xuyên của em. Em ở đâu? Chị sẽ nuôi lại tóc dài như xưa nếu em về bên chị, hứa đấy. Về đi em!

13 thg 6, 2009

#67

Cuối tuần trước bọn chị đã đính hôn. Không, ý chị không phải là ăn hỏi, đó chỉ là một cái "lễ cam kết" nho nhỏ thôi. Hội bạn của anh ấy đến nhà bọn chị ăn tối, anh ấy lấy hộp nhẫn ra và đeo vào tay chị trước mặt mọi người. Em không tưởng tượng được đâu, chị quá bất ngờ.

Hẳn là anh ấy làm việc đó vì muốn đặt chị vào thế không thể từ chối. Trước đây có lần chị bảo không muốn đeo nhiều nhẫn, chỉ vì tay chị không đẹp và những chiến nhẫn sẽ khiến mọi người chú ý đến điều đó. Vậy mà trước mặt mọi người, anh ấy thông báo bọn chị sẽ cưới và hỏi "đúng không em yêu?" tay thì rút hộp nhẫn ra. Chị không biết nói sao, chỉ cười thôi. Mọi người thì vỗ tay hoan hô và nói mấy câu vui vẻ, như là họ đã chờ đợi đám cưới của bọn chị quá lâu vậy. Lãng mạn đấy, em nhỉ?

Thực ra thì chị cũng ưng ý, nó hơi rộng đối với ngón đeo nhẫn bên tay trái, nên sau đó chị đã chuyển sang tay phải. Anh ấy bảo chị đeo ngón nào cũng được, miễn là anh ấy luôn nhìn thấy nó trên tay chị. Chị hỏi anh ấy "có phải anh nhìn thấy cái nhẫn trên tay em và cảm thấy yên tâm giống như cảnh sát yên tâm khi nhìn cái còng số tám trên tay tội phạm không?", anh ấy cười khoái trá và nói "đúng thế đấy". Chị bảo "anh quá lãng mạn đấy", vì chị không giống như cô lọ lem trong bộ phim HQ Giày Thuỷ Tinh, cái cô mà cuối phim giơ bàn tay có nhẫn lên khoe đã có chồng để từ chối hẹn họ với anh đồng nghiệp ý.

Anh ấy nhún vai "kệ em chứ, miễn là em cứ đeo nhẫn và nhớ rằng chiếc nhẫn đó là của do anh tròng vào". Khi mọi người ra về và dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, chị ra ban-công ngồi với anh ấy và thảo luận về chuyện đeo nhẫn như vậy. Cuối cùng anh ấy đùa "honey em nói nhiều quá, không đeo thì trả đây!" và chị lại được dịp nói "too late, honey".

Chị hôn anh ấy, nghĩ tới những gì mà anh ấy đem đến cho chị trong thời gian qua. Chưa bao giờ chị nói một lời cảm ơn tử tế, chỉ suốt ngày thắc mắc linh tinh rồi đợi anh ấy đòi "trả đây", để chị nói "too late, honey" một cách khoái trá nhất. Em ngạc nhiên, đúng không?

Người ta có thể nói mù quáng khi cho đi mà không suy nghĩ, nhưng mấy ai nói mù quáng khi nhận mà không đắn đo, phải không em? Chị không biết điều gì khiến chị luôn đắn đo khi đón nhận những điều tốt đẹp từ một người đàn ông. Có phải chị sợ một ngày kia người đó hối hận vì đã cho chị? Hay chỉ đơn giản là chị muốn được nghe "trả đây" và chị có thể nói "too late" như cách mà chị enjoy thứ mà người ta trao tặng?

Có những cô bé nằng nặc khóc đòi mặt trăng mà chẳng biết dùng nó để làm gì, như Scarlett của Rhett. Chị đã có lúc như vậy, em biết rõ điều đó mà. Nhưng bây giờ bên trong chị mọi thứ đã biến đổi mà chị không kịp mô tả lại cho em hiểu hết. Bây giờ chị là đứa trẻ chỉ giữ rịt lấy những gì mà nó đã chính thức sở hữu và nó thực sự yêu thích. Anh ấy là của chị, em ạ, chị tự nhủ chị sẽ giữ rịt lấy anh ấy, chị sẽ bám riết vào anh ấy, chị không đời nào rời khỏi anh ấy nữa.

Bọn chị đang chuẩn bị đồ đạc để về HN vào cuối tháng. Em có về với chị không em?