3 thg 2, 2010

#86

Cũng đã một tháng nay chị không lúc nào viết được, có bao nhiêu thứ muốn kể. Bây giờ bỗng chốc bận rộn mới thấy thèm nói chuyện với em thế nào. Em, lại một mùa Giáng Sinh không có em, một năm chuẩn bị kết thúc sứ mệnh của nó, sứ mệnh nhắc nhở mỗi người nhìn nhận về sự cô đơn, về giá trị của người thân và bạn bè. Em sao rồi?

Cuối tuần trước, chị dự khai trương một showroom thời trang, bắt gặp vài người chuyển giới. Trông họ thậm chí duyên dáng hơn cả những kẻ sinh ra đã mang hình hài của phái nữ. Chị nhớ em vô cùng, chị tự nhủ dù em có chuyển giới thì chị cũng sẽ nhận ra em. Vì sao em biết không? Vì giọng nói. Một người mang hình hài phụ nữ mà giọng nói cố mềm mại đến mấy cũng không xóa nối dấu vết của nam giới… không biết đó là tốt hay dở nữa. Sẽ là dở cho em, cho họ, nhưng lại tốt cho chị - kẻ muốn nhận ra người thân của mình dù họ có thay hình đổi dạng thế nào – phải không em?

Sự oái oăm của cuộc đời chúng ta chắc là sẽ chẳng bao giờ kết thúc, khi mà thế giới tồn tại bởi những điều không thể và có thể. Chị không biết mình sẽ phải đánh đổi điều gì, nếu như vui mừng vì nhận ra giọng nói của em cũng là lúc biết đó là nghịch cảnh sinh ra bởi sự ương bướng của Tạo Hóa.

Em đã xem Avatar chưa? Lúc ngồi trong rạp, chị đã ước có em bên cạnh chị, chúng ta sẽ cùng xem. Và rồi khi ra khỏi ánh sáng mờ ảo của phòng chiếu, chúng ta vừa vui vẻ ăn món gì đó mà hai đứa cùng thèm, vừa bàn tán về cái xác của mỗi người. Hẳn là em sẽ đồng ý rằng chúng ta luôn vui vẻ rũ bỏ thân xác đầy khiếm khuyết của mình để chuyển sang một thân xác dù kỳ quặc trong cảm thức của xã hội nhưng lại thích hợp với ta hơn, mạnh mẽ hơn và với nó, ta làm được nhiều điều ý nghĩa hơn. Em, liệu thực sự em đã thay đổi hình hài và liệu em đã làm được nhiều điều tốt đẹp hơn với thân xác mới?



Mùa đông đến, chị mang anh ấy đi kiếm đồ rét. Em biết mà, bọn chị sống ở miền Nam đã khá lâu và chỉ có một vài chiếc áo rét để mặc khi đi du lịch vài ngày ở đâu đó, trong khi mùa đông Hà Nội thì rất khác. Chắc em còn nhớ, thầy giáo người Đức ở trường chị ngày xưa, ông ta còn phải “than khóc” với cái kiểu rét mướt của mùa đông xứ này…

Trước đây anh ấy vẫn luôn tự lo mua sắm quần áo, cách ăn mặc, và thực sự anh ấy là một người giản dị. Nhưng bây giờ, chị cần phải để tâm đến tủ quần áo của anh ấy hơn. Và đó là một thách thức. Anh ấy luôn rên rỉ vì không còn những bữa tối nude, rồi lại phải mang quá nhiều lớp vải trên người.

“Chẳng lẽ anh phải làm lại căn phòng này cho kín hơn, ấm hơn? Honey, anh không biết gì về hệ thống lò sưởi cho một cái nhà xấu xí mà rồi bước ra đường thì vẫn phải mang hàng đống thứ lên người. Em thật độc ác! Trông này, anh không nhận ra mình trong gương nữa, như một thằng ngố!”
“Thôi nào, chỉ vài ba tháng thôi. Mà sao dạo này anh kêu ca nhiều thế!”
“Lại chẳng kêu ca thì còn biết làm gì khác?”
“Đàn ông mà kêu ca nhiều thì… Mà thôi, được rồi honey cho em xin lỗi. Cố lên, rồi qua nhanh thôi!”
“Qua nhanh là nhanh thế nào? Anh sắp chịu hết nổi…”

Chị biết anh ấy khó chịu. Làm sao để khác đi, khi mà anh ấy đã quá quen với sơ-mi, polo và những bộ vét mùa hè? Chị cố thuyết phục rằng vét mùa đông sẽ được may với những chất liệu dày hơn, xịn hơn, trông sang hơn… thì anh ấy có vẻ xuôi xuôi. Em biết đấy, mặc dù tủ quần áo giày dép của chị to gấp 3 lần tủ của anh ấy thì giá trị của tất cả quần áo giày dép cộng vào cũng chỉ bằng 1/3 giá trị quần áo của anh ấy mà thôi. Nhưng không hẳn anh ấy thích nghe chị gọi là “người đàn ông đắt đỏ”. Vì thế mà anh ấy bắt bẻ “thế chẳng lẽ lúc nào cũng đóng bộ củ nghiêm chỉnh à?”. Anh ấy không bao giờ là một thằng cha đỏm dáng với những chiếc áo len và áo khoác sặc sỡ, nhưng những màu sắc monotone đơn giản thì khiến anh ấy trông như một ông già đến nỗi chị đùa “anh sống đúng với tuổi của mình rồi đấy” thì anh ấy hằm hằm bỏ về, không mua bán gì nữa. Bọn chị mất khá nhiều thời gian, lúc ăn, lúc tắm, lúc đi massage, lúc lên giường, lúc xem TV… để tranh cãi về vụ này. Có lúc chị cáu kinh khủng:

“Nào nào, bây giờ anh lại nói nhiều về thời trang thế đấy, lại còn tranh cãi với gái cơ chứ!”
“Ừ, anh đang vinh dự vì nữ tính hóa đây. Vì ai? Hả, vì ai? Ai lôi tôi ra đây, đặt tôi vào tình thế này, cái thời tiết chết tiệt này? Bây giờ thì em nên ân hận, đúng không?”
“Ờ, ừm…”

Thế là anh ấy đã thắng, khi mùa đông về. Thắng một cách tuyệt đối. Chị đã tự làm méo mó người đàn ông của mình, chị không thể trách anh ấy hay ai khác. Những khúc mắc kiểu này xảy ra, tưởng chừng thật vớ vẩn, nhưng nó thể hiện tất cả sự sai lầm của chị. Sai lầm, cái cách mà chị lựa chọn. Em có nghĩ thế không?

Bọn chị đi xem Avatar, anh ấy thì thầm: “Này, thằng cu Jake sẵn sàng làm người Pandora vì chỉ cần mặc khố suốt ngày đấy em ạ”. Chị theo thói quen thò tay sang cấu, và nhanh chóng nhận ra lớp áo len dày cộp khiến chị không thể chạm vào cơ thể anh ấy. Và khi bộ phim kết thúc, chị hiểu vấn đề của một ả đàn bà khi lãnh nhiệm vụ dẫn dắt một gã đàn ông hòa nhập thế giới của cô ta. Vấn đề của chị là gì, chắc em quá rõ phải không em? Chị không bao giờ có thể làm một nhân vật nữ xuất sắc như Neytiri, vì bản thân chị còn chưa thể sống một cách thoải mái và am hiểu thế giới này đến mức dẫn dắt được ai đó mà chị có thể coi là kẻ chập chững “like a child”.

Em, sao không nhắc chị về những mùa đông đã qua, ngày chúng ta còn nhìn nhận rằng khắp nơi đều phải trải qua thời tiết giá lạnh? Em, em đang ở đâu, một nơi ấm áp? Hay cũng đang bận rộn với những lớp vải giữ ấm cho mình?

Giáng Sinh an lành nghe em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét